CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 4

 Hôm nay hắn mặc áo sơ mi xanh dương đậm với cà vạt sọc tao nhã, anh tuấn giống hệt người mẫu. Ánh mắt cô không an phận lướt tới bộ ngực được bao phủ bởi chất liệu thượng hạng, cô phỏng đoán trải qua nhiều năm như vậy, bộ ngực sẽ biến hóa kinh người như thế nào?

Cô bất chợt cảm thấy nếu người đàn ông này không phải là hết thuốc chữa, nói không chừng đầu óc cô sẽ bị hắn mê hoặc đến choáng váng.

“Đồ Phu – à không, Chủ tịch.” Từ Đông Thanh quy củ cúi chào.

“Tôi nghe được một chút tin đồn.”

Thoáng chốc, lòng cô có chút khẩn trương – đám nhóc kia sẽ không đánh lén cô bằng cách đi bẩm báo chứ?

“Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, Chủ tịch, anh ngàn vạn lần đừng tin lời đồn là thật.” Cô vội vàng minh oan.

“Bố mẹ một trăm học sinh điện thoại đến khiếu nại cô thì cô nói thế nào?”

Từ Đông Thanh nhìn chằm chằm chân mày đang chau lại trên mặt hắn, đột nhiên phát hiện dáng vẻ người đàn ông này lúc cau mày hay không đêu thấy không đáng gét.

“À? Chuyện này có liên quan đến tôi?” cô tiếp tục giả ngốc.

Đồ Tỉ Phu thấy cô dáng vẻ tuy vụng về nhưng cô mới chính là người đã làm cho sân trường rất ồn ào dạo gần đây.

“Cô có biết mục đích thành lập trường không?” hắn chậm rãi đứng dậy, đi vòng qua cô tới trước cửa sổ nhìn học sinh đang đá bóng trên sân.

“Tôi biết rất rõ, là đào tạo nhân tài ạ.” Từ Đông Thanh gật đầu mạnh nịnh hót.

“Không! Kiếm tiền.” Hắn quay người nét mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Từ Đông Thanh nhất thời á khẩu không trả lời được, tự cho là đang nịnh bợ, không ngờ lại gặp sai lầm.

Một đôi chân dài mấy sải vốn đang đứng trước cửa sổ, cơ thể cao lớn tiến về phía trước. Cô ngẩng đầu lên, hoảng sợ phát hiện ra chiều cao của mình tám năm vẫn không đổi.

Sững sờ dõi theo cái cằm trơn bóng của hắn, đột nhiên phát hiện ra trên thế giới này căn bản không có công lí. Sao trên đời lại có người đàn ông đên cằm cũng khiêu gợi đẹp mắt như vậy kia chứ.

“Chính vì vậy, học sinh chính là thần tài của chúng ta. Chúng ta có thể quản giáo nhưng tuyệt đối không thể gọi học sinh đi quét dọn, thậm chí cả việc vứt thần tài ra ngoài. Hiểu không?”

Lý luận thương nhân như cậy dĩ nhiên là cô hiểu. Chỉ là hắn đứng gần cô như vậy, từng hơi thở phả vào trán cô, khiến cái đầu kem của cô lập tức tan chảy!

“Cô giáo Từ?” Hắn thình lình nói, đem đống kem sắp tan trở về trạng thái ban đầu.

“Dạ. Cám ơn Chủ tịch đã chỉ bảo.” Từ Đông Thanh mãnh liệt gật đầu, nắm bắt thời cơ nịnh bợ là người thông minh.

Nghĩ đến việc về sau không còn tuyệt chiêu để trừng trị lũ nhóc khó bảo kia, cô cảm thấy trong lòng có chút mất mát.

Điều khiến cô cảm thấy vui mừng chính là, lần này cô hành hạ con cái quý tộc, có khả năng sẽ làm cho trường học tổn thất mấy chục triệu mà cha mẹ học sinh đã quyên góp mà Đồ Phu cũng không tức giận trách mắng cô.

Điều này làm cô thật bất ngờ, khiến cô bắt đầu lạc quan tin tưởng quan hệ sắp tới với Đồ Phu sẽ chuyển biến tốt. Hiện tại chỉ cần một chút thời gian sẽ thay đổi hình tượng xấu của cô trong lòng hắn, lần nữa biến mình trở thành hình tượng thiên sứ thiện lương.

Mặc cô rất gét dáng vẻ lúc nào cũng cao cao tại thượng của hắn, nhưng cô che giấu rất tốt. Nụ cười trên mặt xem ra rất giống thật lòng thành ý, hoàn toàn khiến người khác không thể hoài nghi.

“Phòng làm việc này là cô giúp tôi quét dọn sao?” Hắn nhanh chóng chuyển đề tài, xoay người đánh giá phòng làm việc.

Cô cảm thấy tin đồn quả nhiên rất nhanh đã truyền đến tai hắn.

“Chủ tịch, anh không cần phải cảm ơn tôi, đây là việc tôi phải làm.” Mưu kế được như ý, tâm trạng cô cũng trở nên vô cùng tốt.

Nhìn cô mặt mày hớn hở hài lòng, hắn không tình nguyện thừa nhận, so với tám năm trước cô còn đẹp hơn.

Áo T-shirt, quần jean tùy tiện không che giấu được dáng vẻ mê người và nữ tính của cô. Xem ra chỉ còn đôi mắt trong sáng ngây thơ như một nữ học sinh. Nụ cười cô xinh đẹp khiến hắn cảm thấy khó thở, hạ bộ không tự chủ kéo căng.

Bị cô lay động tâm tình, hắn cảm thấy không vui, thậm chí là tức giận.

“Cô muốn nịnh bợ tôi?” hắn nhếch môi châm chọc.

“Tôi…” cô bị hắn trực tiếp vạch trần hạ nhục, nhất là dáng vẻ khinh miệt của hắn đã làm cho tính tình nóng nảy của cô phát tác.

Cô nhịn được! Cô nhịn được! Từ Đông Thanh hung hăng nhéo đùi mình, miễn cưỡng không bị hắn kích động mà hất cốc nước trên bàn vào mặt hắn.

“Không có, Chủ tịch, tôi chỉ làm việc tôi nên làm thôi.”

Cô vấn kiên trì giữ vững tinh thần từ thiện không có sức thuyết phục một tí nào như Mạnh Lệ Quân, dù sao cô cũng có khoảng cách với Mạnh Lệ Quân mỗi ngày làm một việc thiện rất xa.

“Từ Đông Thanh. Đừng giả bộ. Chúng ta đều biết rõ cô là hạng người gì. Cô không phải là loại người làm việc mà không có mục đích. Nói đi. Mục đích lần này của cô là gì?”

Bị hắn nhìn thấu, Từ Đông Thanh cảm thấy thực sự rất mất mặt – ah, cô không làm đà điểu nữa mà bình thường trở lại, lập tức bày ra vẻ tức giận đối đầu với hắn.

Cô tức giận đỏ mặt nhưng hắn làm như không thấy, tựa như con nhím đang xù gai. Hắn vẫn nghênh ngang khinh thường, căn bản không xem cô ra gì.

Sớm biết thế cô đã không đối đầu với phần tử kiêu ngạo này, tránh bị hắn cười nhạo, hoàn toàn không còn mặt mũi gì nữa.

“Anh phải để tôi nói mấy lần nữa? Tôi chỉ làm những việc nên làm thôi.” Cô xị mặt chống đỡ.

“Cho nên cô không tiếc lấy việc công làm việc tư? Thật phù hợp với cá tính của cô nhỉ?!” nếp nhăn mê người hiện lên khi cười của hắn chỉ làm cho người ta càng cảm thấy đáng gét.

Hỏng bét rồi, cô phát hiện nhất cử nhất động của mình đều bị hắn nhận ra, hoàn toàn k che giấu được.

“Cô có biết tại sao trường học nhận cô vào không?”

“Bởi vì điều kiện của tôi rất ưu tú.” Cô mặt dầy lên tiếng.

Nếu không phải đang đóng vai của kẻ phục thù đen tối, Đồ Tỉ Phu sẽ nhịn không được, bị vẻ mặt của nàng khỉ đít đỏ này gây cười.

“Sai! Là bởi vì tôi!” hắn lạnh lùng khẳng định.

“Anh?” Từ Đông Thanh nhất thời giật mình. “Có ý gì?”

“Không quăng mồi thì làm sao con cá chạch giảo hoạt như cô có thể chui vào lưới được?” Hắn cười, nụ cười âm trầm quái dị.

Thoáng chốc cuối cùng cô cũng phát hiện ra mình thật hồn nhiên ngu ngốc. Con thỏ nhỏ hằng ngày vui mừng ôm củ cà rốt tự cho là mình nhặt được, đột nhiên biết rằng mình đang rơi vào bẫy của kẻ địch.

Điều làm cô tức giận nhất chính là, hắn dùng hình tượng giáo viên, tuy không phải là rất xinh đẹp nhưng cũng coi là thùy mị như cô đem so với hình ảnh con cá chạch. Thật không thể nhịn nổi!

Khổ nỗi cô không những không nhìn kẻ thù với ánh mắt thù hận mà bản thân còn bị chinh phục bởi dáng vẻ đến làm chuyện xấu cũng mê người của hắn?!

“Anh thật độc ác!” Cô thật ra là muốn mắng chính mình đầu óc mụ mẫm.

“Giống nhau. Giống nhau.” Hắn ngửa đầu cười xấu xa.

“Anh hiện tại định làm gì tôi? Đuổi tôi sao?”

Đầu tiên là để cho cô vui vẻ một hồi, sau đó đuổi việc cô một cách nhục nhã. Cô tin tưởng trên thế giới không có cách báo thù nào hoàn mỹ hơn.

“Tại sao tôi phải đuổi việc cô?” hắn giương mày rậm anh tuấn lên. “Cuộc vui bây giờ mới bắt đầu!”

Nghe nói, mèo sinh ra đã có bản tính độc ác tàn nhẫn. Khi nó bắt được con mồi sẽ không lập tức ăn ngay, mà trước tiên phải trêu chọc đùa giỡn nó cho đến lúc nó kiệt sức rồi mới nuốt vào bụng.

Không nghi ngờ chút nào, hắn tuyệt đối chính là con mèo tàn nhẫn đó.

“Tại sao không nói lời nào? Cô sợ sao? Hay là hận không lập tức từ chức, ngay lập tức chạy trốn?” Hắn lộ ra nụ cười châm chọc khiêu khích cô.

“Người nào sợ?” cô ưỡn ngực đầy quyết tâm, dáng vẻ nữ anh hùng không sợ trời không sợ đất. “Ai cũng không thể ngăn cản được tôi quyết tâm dạy học để nềh giáo dục trở nên tốt đẹp.

Cô quyết tâm học theo Hoa Mộc Lan, đấu tranh với chế độ phong kiến truyền thống, đấu tranh với người đàn ông lòng dạ còn hiểm độc hơn Kiệt Trụ (Một vị vua độc ác của Trung Quốc).

Hắn nhìn theo động tác của cô, thấy thấp thoáng hai ngọn núi xinh đẹp trước ngực, kì quái là cô gái với áo T-shirt lại khiến máu hắn sôi trào, cả người nóng lên, hận không thể nhìn thấu lớp vải mỏng này.

“Thế là tốt.” hắn dứt khoát thu hồi ánh mắt, lại phát hiện giọng mình âm trầm cùng bộ vị nào đó ở phía dưới đang căng cứng.

Nếu như hắn cho rằng Từ Đông Thanh cô sẽ giống con chuột cụp đuôi chạy trốn thì hắn hoàn toàn sai.

Trừ khi cô không muốn làm, nếu không thì cô quyết định đời này sẽ ở chỗ này dạy học. dạy đến lúc nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức mắt mở không được, xương cốt tơi tả không đứng nổi mới thôi.

“Tôi muốn lên lớp, xin lỗi, tôi không tiếp chuyện với anh được nữa.”

“Cô lại muốn lôi học sinh ra bãi tập hành hạ sao?”

Lời nói giễu cợt vang lên từ sau lưng khiến cô đỏ mặt, rốt cuộc cũng biết hắn hiểu rõ cô như lòng bàn tay.

Nhận thấy việc con tôm nhỏ đối đầu với cá mập lớn là không tự lượng sức mình, cô tức giận đùng đùng chạy ra phòng làm việc.
Nhìn cô khí thế hừng hực rời đi, Đồ Tỉ Phu dáng người cao lớn nằm xuống ghế, cười lạnh.

Hắn cuối cùng cũng đợi được đến ngày này!

Qua nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của cô hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Cô thi đại học thất bại, miễn cưỡng học hệ cao đẳng một năm, rồi leo lên trường đại học thứ hai, còn có sau khi tốt nghiệp đi làm giáo viên thực tập…Những chuyện này dường như hắn đều biết tất.

Thậm chí cô có thể dễ dàng vào trung học Đế thánh cũng là do hắn bày mưu tính kế. Nếu không với thành tích của cô, chỉ có thể gắng gượng làm cô giáo mầm non.

Hắn vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc mất đi râu bảo bối, đồng thời mất đi mặt mũi và tôn nghiêm, trở thành trò cười trong toàn trường chỉ trong một ngày.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn luôn đặt nữ hung thần Từ Đông Thanh trong lòng, cố gắng học tập từ đại học đến nghiên cứu sinh, mãi tới khi lấy được bằng tiến sĩ, được toàn bộ Hội đồng quản trị đồng ý đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch.

Hắn đã từng nói, món nợ này một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại.

Hiện tại kịch hay giờ mới chịu bắt đầu.
***
Nếu Đồ Phu quyết định đối nghịch với cô. Từ Đông Thanh cũng quyết tâm trở mặt, không muốn hạ thấp tôn nghiêm đi nịnh hót.

Vì đề phòng hắn đến phá hoại, mượn cơ hội trả thù riêng, cô không dám gọi học sinh ra bãi tập để chạy, ra bài tập, quét dọn mà chỉ có thể lén lấy thành tích khống chế những học sinh nghĩ chuyện phản bội kia.

Vốn là chén cơm tốt đẹp, chỉ vì nửa đường bị Đồ Phu chen chân, bất luận kẻ nào gặp phải chuyện như vậy cũng không thể vui mừng được. Nhất là hàng ngày, cô đều có cảm giác như sau lưng có ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm, làm cho cô mỗi ngày đều như ngồi trong đống lửa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người ta bày mưu lập kế.

“Cô giáo Từ!”

Một bàn tay đột nhiên vỗ lưng cô, Từ Đông Thanh giật mình bật cả người lên.

“Hiệu trưởng?” ổn định tinh thần, thì ra là Hiệu trưởng.

“Cô giáo Từ à. Cô đang nghĩ gì mà tập trung vậy?” Ánh mắt Hiệu trưởng lơ đãng liếc về phía chiếc bàn học lộn xộn nào sách nào vở.

“Tôi đang suy nghĩ làm cách nào để nâng cao khả năng Anh văn của học sinh ạ.” Nói dối không chớp mắt không phải là sở trường của Từ Đông Thanh, chỉ là cô đã từ từ lĩnh hội được tinh hoa của chúng mà thôi.

“Ừ, cô vất vả rồi.” Hiệu trưởng nâng kính, lơ đãng ngó nghiêng rồi mở ngăn kéo ra.

“Hiệu trưởng thầy tìm tôi có việc gì vậy?” Nụ cười cô rực rỡ như hoa, cẩn thận đá ngăn kéo chứa mọi thứ đồ ăn vặt vào.

“Ồ. Thiếu chút nữa thì tôi quên mất. Chủ tịch muốn gặp cô.” Nói xong hiệu trưởng đưa tay chùi mồ hôi đang chảy từng dòng trên cái đầu bóng loáng của mình.

Cô với Chủ tịch, nhân vật to lớn này có gì để nói với nhau cơ chứ?

Mặc dù Từ Đông Thanh là người trẻ tuổi, nhưng rõ ràng Chủ tịch có thể chỉ cần nghe báo cáo của Hiệu trưởng, cơ bản không cần gặp nhân vật nhỏ bé như cô. Cô chau mày khinh thường, không chút nghi ngờ hắn đang dùng thủ đoạn để chỉnh cô.

“Tôi cũng còn một lớp cần dạy!” Cô giả vờ bận rộn.

“Cô giáo Từ. Cô cứ đến phòng làm việc của Chủ tịch đi. Nếu không kịp về dạy học, tôi sẽ dạy thay cô.”

Nhìn Hiệu trưởng đầu đầy mồ hôi, Từ Đông Thanh cảm thấy ông ấy thật đáng thương.

Ông vốn được coi là người đứng đầu của trường học, từ khi Đồ Phu xuất hiện thì trở thành người liên lạc, còn phải tạm thời thay các thầy cô giáo khác dạy thay khiến ai gặp cũng phải thở dài.

“Tôi sẽ đi.” Cô không còn hơi sức lê từng bước chân nặng nề về phía phòng Chủ tịch ở tầng năm.

Phải nói rằng, cấu trúc trường trung học Đế thánh thật ra đẹp như cung điện thời trung cổ. Từ dãy phòng học, kí túc xá rồi đến văn phòng cao ốc của giáo viên đều tao nhã như những tác phẩm nghệ thuật. Nhưng cô cảm thấy học sinh trong này rất cực khổ, kể cả các giáo viên cũng không sung sướng gì – giống như cô.

Cô không còn lòng dạ mà thưởng thức kiểu kiến trúc tràn ngập khắp nơi, ngay cả đôi giày Nike chơi bóng mới mua đang đi dưới chân cũng không thể làm cô cảm thấy vui vẻ.

Cô giống như tử tù đang đi ra phía pháp trường thi hành xử bắn, bước chân nặng nề, nghiêm túc suy nghĩ đối sách, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Bước lên bậc thang cuối, cô hít thở đều đặn, tư thế sẵn sàng nghênh chiến, lịch sự tao nhã đến trước cửa gỗ gõ nhẹ hai cái.

“Mời vào.” Giọng nói của hắn từ trong vọng ra, có vẻ tâm tình hắn khá tốt, cảnh báo trong lòng ngay lập tức đã giảm được một nửa.

Cô vừa bước vào phòng làm việc của hắn, hắn vừa ngẩng đầu lên. Hai người giống như nhiều năm đối đầu, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu yếu thế.

Chương 5


Ánh mặt trời sau 12h rực rỡ từ ngoài cửa sổ đang rơi trên khe cửa, giống như những vì sao đang lấp lánh trên tóc, trên vai của hắn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ẩn chứa vẻ “Thâm tàng bất lộ”. Nhìn hắn rất giống con quỷ mê hoặc loài người.

Từ Đông Thanh nhìn chằm chằm hắn, phát hiện người này luôn có dáng vẻ tao nhã, tinh thần sảng khoái, chỉ là không có lễ nghi phép tắc gì cả, cô đứng giữa phòng cũng không mời cô ngồi, cơ bản như phạt cô đứng.

Cô không chịu yếu thế, đi thẳng đến cái ghế nơi bàn làm việc ngồi xuống, còn cố ý nhấc chân muốn chọc tức hắn.

“Tìm tôi có việc gì sao?” Thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, cô chỉ có thể chủ động lên tiếng.

Đồ Tỉ Phu thong dong ưu nhã tựa người vào ghế, mười ngón tay đan chéo trước ngực, mở miệng.

“Tôi muốn cô làm giáo viên chủ nhiệm lớp 12 ban A.”

Cái gì? Muốn cô làm giáo viên chủ nhiệm?

Học sinh lớp này vừa dốt, vừa ác liệt, quả thật rất giống ác ma, muốn cô làm bảo mẫu chăm sóc đám đại tiểu thư, đại thiếu gia, cô mới không đi!

Con ngươi tức giận tràn ngập ý chống đối hắn, Từ Đông Thanh đang muốn mở miệng cự tuyệt, bỗng nhìn ra con mắt có chút giảo quyệt của hắn.

Cô định ra kì giới nghiêm, phải cẩn thận giữ vững tinh thần. Suy nghĩ lại một chút, cô phát hiện bản thân suýt chút nữa đã mắc mưu tiểu nhân.

Hắn đã sớm nhận ra cô là kiểu người gặp chuyện không thể làm tuyệt đối không làm, cho nên mới cố ý bảo cô làm bảo mẫu cực khổ, muốn chọc giận cô, hãm hại cô đây mà.

Hắn nhìn xa trông rộng rất phù hợp là kẻ phục thù, cô ngàn vạn lần phải cẩn thận ứng phó, không được dễ dàng rơi vào bẫy của địch.

“Thế thì tốt quá, tôi đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, hãy để tôi vì học sinh mà phục vụ.” Cô cố nặn ra hai giọt nước mắt kích động, diễn xuất và lí luận đều vô cùng sắc sảo.

“Cô không phải là người như vậy.” gian kế thất bại, hắn vô cùng buồn bực, cô lại vô cùng hả hê.

“Chỉ là mọi người đều thay đổi, ngay cả một kẻ bất trị còn trở thành Chủ tịch, còn có chuyện gì là không thể cơ chứ?” Cô nhân cơ hội trào phúng hắn.

“Đúng vậy. thành tích học tập đáng xấu hổ cũng có thể làm giáo viên, thay đổi này quả thật rất kì diệu.” Hắn bên ngoài cười bên trong âm trầm đánh bại cô.

“Cái gì gọi là thành tích học tập đáng xấu hổ? Con mắt nào của anh nhìn thấy khảo sát toán học của tôi là ba mươi…” Cô quơ móng tay dài, giận đến mức muốn bóp nát mặt hắn.

Lời vừa nói cung cấp cho hắn biết hình tượng hoàn mỹ bậc nhất ngày ngày xây dựng của cô đã bị hủy hoại trong giây lát.

“Khó trách cô không thể làm gì khác ngoài việc làm giáo viên Anh văn.”

Nhìn nụ cười giễu cợt của hắn, cô mới phát hiện cô bị hắn làm cho tức giận đến mất trí, chưa đánh đã khai.

“Anh…đúng là một ác ma.” Cô dùng hết sức phun ra câu nói.

Từ Đông Thanh thở phì phò nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt không tự chủ được nhìn ngón tay thon dài giống hệt piano của hắn, rất tao nhã mê muội. Thậm chí cô còn ảo tưởng, khi chúng lướt qua da thịt, di chuyển trên người sẽ làm người ta khiếp đảm cỡ nào!

“Cám ơn lời khen.” Giọng nói đáng ghét vang lên xóa tan ý nghĩ của cô.

“Anh không nói cũng không ai nói anh là người câm!” Cô đùng đùng tức giận nhảy dựng lên rồi xoay người đi ra ngoài, không quên đóng sầm cánh cửa.

Cô nổi giận hùng hục đi xuống cầu thang, đôi giày Nike tốn của cô hơn ba nghìn đồng cũng không làm vơi được cơn tức giận của cô lúc này. Oán giận của cô khiến tâm tình Nike nhất thời cao hứng, quăng cô từ trên cầu thang xuống.

“Ai,ai,ai…”

Cô giống như quả cầu xẹp hơi, ngã lộn nhào xuống cầu thang, cuối cùng nằm ở chân cầu rên rỉ.

Sao hôm nay cô xui xẻo vậy cơ chứ? Chẳng những phải lập tức đảm nhiệm ba mươi mấy tiểu quỷ, còn bị vấp ngã, nhất định là cô bị sao chổi giáng đầu rồi…

“Cô đang làm gì vậy?” nhân viên tạp vụ A Bá hỏi.

Từ Đông Thanh đau đến không mở nổi mắt, nhìn thấy khuôn mặt đang nhìn cô đầy nghi ngờ.

Nói nhảm, hắn không nhìn thấy cô bị ngã cầu thang sao?

Từ Đông Thanh nhịn không bị kích động rồi mắng chửi người khác, cắn răng đứng dậy. Hừ. muốn nhân cơ hội nhìn cô vấp ngã. Không có đâu!

“Vận động!”

Giọng nói mềm mại đáng yêu với nụ cười rạng rỡ, cô đột nhiên xoay người, bước thấp bước cao đi xuống cầu thang, trong lòng âm thầm quyết định, tối nay phải ăn một tô bún móng giò giải xui.

Đúng rồi. Cô còn phải đi chùa cầu an, ngăn cản ác ma xâm lấn.

Về phòng làm việc, Từ Đông Thanh uất ức không vui ngồi sau bàn. Thân thể đau đớn, tâm tình không tốt, cô cảm thấy hôm nay đúng là ngày thảm nhất.

Cô bỗng cảm thấy cô còn có sứ mệnh thuần hóa ác ma, đồng thời tháng ngày tự do của cô cũng sắp kết thúc, về sau cô phải chăm sóc người ta, trông ăn, trông ngủ, trông thành tích…

Nghĩ tới công việc gian khổ trong tương lai, cô đã cảm thấy nhức đầu. Chỉ có trời mới biết cả người cô từ trên xuống dưới ép không ra một tế bào yêu thương. Toàn thân chỉ có những tế bào bất hảo chung sống cùng nhau – đó chính là một vấn đề lớn.

Chỉ duy nhất một điều khiến tâm tình của cô tốt lên một chút là giảng dạy ở 4 giảng đường, mỗi tháng số tiền kiếm được còn nhiều hơn 5000 NDT tiền lương giáo viên được hưởng.

Vừa nghĩ tới bóp tiền có thêm 5000 NDT, chân mày cô dãn ra, khóe miệng cũng không khép lại mà nhếch lên.
“Các em học sinh, từ hôm nay trở đi, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em, hi vọng mọi người có thể chung sống vui vẻ với nhau.

Từ Đông Thanh tâm tình ác liệt đến lớp mười hai A, cô cố gắng giả trang khuôn mặt tươi cười, vui vẻ tuyên bố giống như tuyên bố có con rể rùa vàng xuất hiện trong tin đồn của cô.

Quả nhiên đám nhóc không biết phân biệt phải trái kêu lên một tiếng vẻ đau đớn, lộ ra khuôn mặt như sét đánh, như dẫm phải phân chó.

“Thấy các em hoan nghêng nhiệt tình như vậy, cô thực sự rất cảm động.”

Thật sự thì cô hận không thể ngay lập tức gọi bọn chúng ra bãi tập để chạy, nhưng nhìn về ánh mắt đang liếc cô ở ngoài hành lang, cô chỉ có thể nén giận.

Nói mấy lời xã giao ghê tởm kiểu này tất cả chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì Chủ tịch Đồ Phu đang đứng ngoài cửa sổ, quang minh chính đại nghe lén.

Từ Đông Thanh nhìn bảng đánh giá thành tích hằng năm sắp tới có thể ảnh hưởng trực tiếp đến khoản tiền thưởng, rất thức thời hòa mình với học sinh, giả vờ làm người hòa thuận hiền lành.

Thấy bọn chúng miệng tuy độc ác tuy tức giận nhưng không dám nói gì, vẻ mặt buồn bã như rơi xuống địa ngục, Từ Đông Thanh đột nhiên cảm thấy lòng dạ hả hê, không ngờ cô cũng có ngày thay đổi như vậy.

Đột nhiên phát hiện, làm giáo viên cũng không tệ như cô tưởng tượng.

Ít nhất thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cô cũng có thể giả vờ quản lí, sửa chữa danh sách, không cần xem tiểu ác ma là gì, cũng không sợ bị người ta nói cô lấy việc công làm việc tư.

Liên tiếp mấy ngày, Đồ Phu cuối cùng không có việc gì đã yêu cầu người tới giám sát cô dạy học – cho đến khi bị cô phát hiện đuổi đi, Từ Đông Thanh mới dám thể hiện tính tình của một mụ gì ghẻ, cảnh cáo đám ác ma sau này tốt nhất nên phối hợp một chút, nếu không cô sẽ lấy thân phận giáo viên xuất ra thủ đoạn “Quản chế”.

“Mở sách giáo khoa ra, hôm nay chúng ta muốn…”
Phan Gioi Thieu
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s